Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014
3. VÍ DỤ VỀ ĐẶC
TÍNH CỦA LOÀI SẾU CÁI
1. “Thưa ngài
Nāgasena, điều mà ngài nói là: ‘Hai tính chất của loài sếu cái nên được hành
trì,’ hai tính chất nên được hành trì ấy là các điều nào?”
“Tâu đại vương,
giống như loài sếu cái không nuôi dưỡng các chim con vì sự ghen ghét với chồng
của mình (sếu đực). Tâu đại vương, tương tợ y như thế vị hành giả thiết tha tu
tập nên ghen ghét các phiền não đã sanh lên ở tâm của mình, nên bỏ chúng vào
cái hốc của sự thu thúc đúng đắn bằng sự thiết lập niệm, nên tu tập niệm đặt ở
thân tại cánh cửa của ý (ý môn). Tâu đại vương, điều này là tính chất thứ nhất
của loài sếu cái nên được hành trì.
2. Tâu đại vương,
còn có điều khác nữa, loài sếu cái sau khi đi lại vào ban ngày ở khu vực kiếm
ăn trong rừng, buổi chiều đi đến với bầy chim nhằm sự bảo vệ cho bản thân. Tâu
đại vương, tương tợ y như thế vị hành giả thiết tha tu tập nên lui tới nơi
thanh vắng mỗi một mình nhằm sự giải thoát hoàn toàn khỏi các sự trói buộc, khi
không còn thích thú nơi ấy thì nên trở về hội chúng nhằm hộ trì nỗi sợ hãi vì sự
chê trách, và nên sống với sự bảo vệ của hội chúng. Tâu đại vương, điều này là
tính chất thứ nhì của loài sếu cái nên được hành trì. Tâu đại vương, điều này cũng
đã được Phạm Thiên Sahampati nói đến trong sự hiện diện của đức Thế Tôn:[6]
‘Nên lui tới các
chỗ trú ngụ xa vắng.
Nên thực hành việc
thoát khỏi các sự trói buộc.
Nếu không đạt được
sự thích thú tại nơi ấy,
thì nên sống ở hội
chúng, bản thân được bảo vệ, có niệm.’”