Thứ Ba, 3 tháng 3, 2015
Cung
Bạch Thọ Tang
Ngưỡng bạch giác linh Đại lão Hoà thượng
“Pháp hành vốn vô thường
Sanh diệt là tự tánh
Có sanh hẳn phải diệt
Tịch tịnh là an lạc”
Thời gian là chi giữa cuộc xoay vần?
Tám mươi bảy năm trong chốn hồng trần
Chưa hẳn là dài
Một năm vai mang trọng trách
Không thể nói là quá ngắn
Không gian là chi với tâm rỗng rang cao rộng?
Huế đó,
Sài Gòn đó
bao chuyến đi về
Chùa đó,
Giáo Hội đó
muôn điều lo liệu
Có lời nào đủ nói tấm lòng Ngài với Đức Tăng
Thống
Vì đại cuộc chung lo chẳng quản thân già
Vì thâm tình đồng khổ sá gì bệnh tật
Trượng phu ở đời
Nếu cần thì kê vai gánh vác
Sa môn theo Phật
Thấy nên thì buông bỏ chẳng màng
Lợi là của tạm,
Danh là phù ảo
Nặng lòng chi một kiếp
Đạo là vô cùng,
Tuệ là sự nghiệp
Canh cánh đến muôn đời
Tình thương của Người
Đúng câu quân tử tình như đạm thủy
Hạnh đức của Người
Quả là sa môn như voi trận nhẫn kham
Nặng như thái sơn là trách nhiệm truyền thừa
Nhẹ như lông hồng là huyễn thân tứ đại
Từ thuở bé chân bước vào chùa
Hiểu đạo huyền vi tất cả ở chữ TÂM
Khi vào đời dấn thân cho đạo
Lập hạnh độ sanh muôn sự từ chữ ĐỨC
Trong rộng thênh đạo cả
Đem tâm thành trãi rộng, không nệ lao lung
Giữa muôn trùng khốn khó
Lấy hùng tâm đối diện, chẳng chút sờn lòng
Biến hiện bốn phương chính ở đạo tình
Lưu chiếu ngàn sau chính do tâm ảnh
Phật Quang
một mái chùa chung
Nhờ Ôn kêu gọi
Tứ chúng năm châu kết lại một lòng
Do Ngài khuyến tấn
Mười hai tháng có là bao
Nhưng lắm điều thành tựu
Một năm chẳng phải là dài
Nhưng đậm ghi nhiều dấu ấn
Nay toàn thể chúng con
Thành viên giáo hội
Từ hải ngoại vọng về
Phát nguyện thọ tâm tang
Ngưỡng nguyện giác linh Ôn
Chứng minh gia hộ
Tỳ Kheo Thích Giác Đẳng