Kinh 
     Phật Tự Thuyết (Cảm Hứng Ngữ)Udàna
         
        
         
      
         
         Hòa thượng Thích Minh Châu dịch Việt
 
     Chương 
     Bảy:Phẩm Nhỏ -
      Cūḷavaggo
  
 BÀI 
     
     
      
     
     10. KINH UDENA- 
     Utenasuttaṃ
(X) (Ud 79)
Như vầy tôi nghe:
Một thời Thế Tôn trú ở 
     Kosambi tại khu vườn Ghosita. Lúc bấy giờ, vua 
     Udena đang đi ngoài vườn, thì nội cung bị cháy và năm 
     trăm nữ nhân bị chết, đứng đầu là Sàmavati. Rồi nhiều 
     Tỷ-kheo vào buổi sáng đắp y, cầm bát đi vào Kosambi 
     để khất thực. Các Tỷ-kheo ấy khất thực ở Kosambi 
     xong, sau buổi ăn, sau khi đi khất thực trở về đi đến Thế 
     Tôn, sau khi đến đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. 
     Ngồi xuống một bên, Tỷ-kheo ấy bạch Thế Tôn:
- Ở đây, bạch Thế Tôn, trong 
     khi vua Udena đi ra ngoài vườn, nội cung bị cháy, năm 
     trăm nữ nhân bị chết, đứng đầu là Sàmàvati. Các nữ cư 
     sĩ ấy, sanh thú họ là gì? Tương lai họ thế nào?
- Này các Tỷ-kheo, có nữ cư 
     sĩ là bậc Dự lưu, có nhất bậc Nhất lai, có bậc Bất Lai. Này 
     các Tỷ-kheo, tất cả các nữ cư sĩ ấy mạng chung không phải 
     không có kết quả.
Rồi Thế Tôn, sau khi hiểu 
     biết ý nghĩa này, ngay trong lúc ấy, nói lên lời cảm hứng 
     này:
     
     
     
     
     
         
     
         
     
         
      
     
      
     
     
     
     
     
         
     
         
     
         
      
     
     
         
     
     
     
         
     
         
     
         
      
     
         
      
     
     
     
         
         
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
      
     
         
     
     
         
     
      10. 
      Ðời bị si trói buộc,
      Ðược thấy bị tái sanh,
      Bị trói bởi sanh y,
      Kẻ ngu bị mù vây,
      Tự thấy mình thường còn, 
      Nhưng với ai thấy được,
      Sẽ không có vật gì.
  
Câu hỏi 1. Khi chúng sanh mong cầu tái sanh nơi nầy
hay nơi khác thì ý nghĩ đó liên hệ điều nào dưới đây? A. Ngã chấp. Vì nghĩ rằng
mình sẽ là như vậy / B. “tự thấy mình thường còn” nên tái hiện trong nhiều kiếp
lai sinh  C. Tin là mình biết mình muốn gì
nhưng thật sự không rõ biết / D. Cả ba điều trên
Câu hỏi 2. Điều nào sau đây đúng theo Phật Pháp khi nói
về luân hồi? A. Sự tục sinh vào cõi an lạc không bắt nguồn từ vô minh và ái /
B. Chúng sanh tái sanh vào cõi khổ nhiều bằng số chúng sanh  thác sanh vào cõi an lạc / C. Bước đi trong vòng
sanh tử thường là vô định / D. Cảnh giới tái sanh có nhiều thuận duyên tu tập
nhất so với các cõi khác là Đâu Suất
Câu hỏi 3. Những bậc thánh nào dưới đây không thể bị đoạt
mạng sống bởi người khác? A. Chư vị toàn giác / B. Chư vị độc giác / C. Chư vị thinh
văn giác / D. Cả ba câu trên đều đúng
Câu hỏi 4. Điều nào dưới đây được xem là hiểm nạn của
sanh tử luân hồi? A. Dù ở cõi cao nhất cũng vẫn có thể sanh vào khổ cảnh trong
những kiếp lai sinh / B. Trong kiếp luân hồi chưa chứng thánh quả vẫn có thể tạo
nhiều ác nghiệp mà bây giờ mình hoàn toàn không muốn làm / C. Ác nghiệp đã tạo
từ nhiều kiếp quá khứ vẫn có thể trỗ quả nếu có điều kiện thích hợp / D. Ba câu
trên đều đúng
 
 
 
 
 
Câu hỏi 5. Tại sao chúng sanh thường “sợ” sự chấm dứt
sanh tử? A. Vì có cảm giác “mình không còn là mình” / B. Không được đầu thai là
chuyện đáng sợ / C. Không ý thức được giá trị của giác ngộ giải thoát / D. Cả
ba câu trên đều đúng