Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

Cho cái cần thiết chứ không phải cái mong muốn

Đức Thế Tôn trở về cố hương Kapilavatthu lần đầu. Lúc ấy hoàng tử Rahula lên bảy tuổi. Công nương Yasodhara dắt tay con mình lên lầu cao rồi chỉ cho Rahula hình ảnh Đức Phật và chư tăng đang đi trì bình trong thành bảo rằng: “Con yêu, vị sa môn tướng hảo trang nghiêm thanh tú dẫn đầu các vị tu sĩ đó chính là cha con. Con hãy đi theo Ngài và xin Ngài trao truyền ngôi vàng và những kho châu báu”

Hoàng tử vâng lời mẹ đi theo Đức Phật. Khi Đức Thế Tôn về tới công viên Nirodha, nơi trú ngụ của Ngài, Rahula bạch Phật: Con thấy rất thích ở gần Ngài. Rồi hoàng tử cũng không quên lời mẹ dặn thưa rằng: Ngài là cha của con, con là con của Ngài. Xin Ngài cho con ngai vàng và báu vật. Đức Thế Tôn quay sang tôn giả Sariputta nói rằng: "Ta sẽ cho đứa con nầy tài sản của bậc thánh". Rồi dạy Tôn giả cho Rahula xuất gia làm một sa di.

Những điểm lưu ý

  1. Cái mà chúng sanh mong mỏi chưa hẳn là cái tốt nhất cho mình
  2. Trong sự nguyện cầu nên tự hỏi nếu Đức Phật hiện tiền ngài sẽ ban bố cho mình những gì?
  3. Có những giá trị lớn với thế gian nhưng hoàn toàn vô nghĩa với bậc thiện trí