Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013
THẤY VẬY KHÔNG PHẢI VẬY
1.
“Thưa ngài Nāgasena, điều này cũng đã được các vị trưởng lão thực hiện
cuộc trùng tụng Giáo Pháp nói đến: ‘Tôi đã được nghe rằng: - Sau khi thọ
dụng bữa ăn của người thợ rèn Cunda, bậc Sáng Trí đã mắc phải cơn bệnh
khốc liệt, kề cận cái chết.’
Và
thêm nữa, đức Thế Tôn đã nói rằng: ‘Này Ānanda, hai phần thí thực này
là như nhau, có quả báu như nhau, có quả thành tựu như nhau, có quả báu
lớn hơn và phước báu lớn hơn rất nhiều so với các món thí thực khác. Hai
phần thí thực nào? Phần thí thực mà sau khi thọ dụng đức Như Lai đã
giác ngộ phẩm vị Chánh Đẳng Giác tối thượng, và phần thí thực sau khi
thọ dụng đức Như Lai đã Viên Tịch Niết Bàn ở cảnh giới Niết Bàn không
còn dư sót. Hai phần thí thực này là như nhau, có quả báu như nhau, có
quả thành tựu như nhau, có quả báu lớn hơn và phước báu lớn hơn rất
nhiều so với các món thí thực khác.’
Thưa
ngài Nāgasena, nếu đức Như Lai, sau khi thọ dụng bữa ăn của Cunda, có
cơn bệnh trầm trọng đã sanh lên, có cảm thọ khốc liệt đã phát khởi, kề
cận cái chết, như thế thì lời nói rằng: ‘Này Ānanda, hai phần thí thực
này là như nhau, có quả báu như nhau, có quả thành tựu như nhau, có quả
báu lớn hơn và phước báu lớn hơn rất nhiều so với các món thí thực khác’
là sai trái. Nếu hai phần thí thực này là như nhau, có quả báu như
nhau, có quả thành tựu như nhau, có quả báu lớn hơn và phước báu lớn hơn
rất nhiều so với các món thí thực khác, như thế thì lời nói rằng: ‘Đức
Thế Tôn, sau khi thọ dụng bữa ăn của Cunda, có cơn bệnh trầm trọng đã
sanh lên, có cảm thọ khốc liệt đã phát khởi, kề cận cái chết’ cũng là
sai trái.
Thưa ngài
Nāgasena, không lẽ phần thí thực ấy có quả báu lớn do tình trạng đã bị
nhiễm độc, có quả báu lớn do việc đã làm sanh lên cơn bệnh, có quả báu
lớn do việc đã làm hoại đi tuổi thọ, có quả báu lớn do việc đã lấy đi
mạng sống của đức Thế Tôn? Về việc này, xin Ngài hãy nói cho trẫm lý do
nhằm phản bác lại các học thuyết khác. Về việc ấy, đám người bị mê muội
này cho rằng: ‘Bệnh lỵ xuất huyết sanh lên bởi đã ăn quá nhiều do tác
động của tham.’ Câu hỏi này cũng có cả hai khía cạnh, được dành cho
ngài. Nó nên được giải quyết bởi ngài.”
2. “Tâu đại vương, điều này cũng đã được các vị đại
trưởng lão thực hiện cuộc trùng tụng Giáo Pháp nói đến: ‘Tôi đã được
nghe rằng: - Sau khi thọ dụng bữa ăn của người thợ rèn Cunda, bậc Sáng
Trí đã mắc phải cơn bệnh khốc liệt, kề cận cái chết.’
Và đức Thế Tôn đã nói rằng: ‘Này Ānanda, hai phần
thí thực này là như nhau, có quả báu như nhau, có quả thành tựu như
nhau, có quả báu lớn hơn và phước báu lớn hơn rất nhiều so với các món
thí thực khác. Hai phần thí thực nào? Phần thí thực mà sau khi thọ dụng
đức Như Lai đã giác ngộ phẩm vị Chánh Đẳng Giác tối thương, và phần thí
thực sau khi thọ dụng đức Như Lai đã Viên Tịch Niết Bàn ở cảnh giới Niết
Bàn không còn dư sót. Hai phần thí thực này là như nhau, có quả báu như
nhau, có quả thành tựu như nhau, có quả báu lớn hơn và phước báu lớn
hơn rất nhiều so với các món thí thực khác.’ Hơn nữa, phần thí thực ấy
có nhiều đức tánh, có nhiều quả thành tựu, có nhiều quả báu.
Tâu đại vương,
chư Thiên đã mừng rỡ, có tâm ý tịnh tín (nghĩ rằng): ‘Đây là lần thọ
thực cuối cùng của đức Thế Tôn’ nên đã rắc dưỡng chất thuộc cõi trời ở
món thịt lợn rừng.[4] Hơn nữa, món ấy đã được nấu đúng cách, đã được nấu
nhuần nhuyễn, theo ý thích, có nhiều chất bổ, có lợi cho sức nóng của
ngọn lửa (tiêu hóa) ở bao tử. Tâu đại vương, không phải do duyên cớ ấy
khiến cơn bệnh nào đó chưa khởi lên đã khởi lên cho đức Thế Tôn. Tâu đại
vương, hơn nữa khi cơ thể của đức Thế Tôn vốn đã suy yếu, tuổi thọ đã
hết, thì cơn bệnh đã khởi lên càng gia tăng thêm nữa. Tâu đại vương,
giống như ngọn lửa đang cháy một cách bình thường, khi có nhiên liệu
khác được cho vào thì bùng cháy hơn nữa. Tâu đại vương, tương tợ y như
thế khi cơ thể của đức Thế Tôn vốn đã suy yếu, tuổi thọ đã hết, thì cơn
bệnh đã khởi lên càng gia tăng thêm nữa. Tâu đại vương, hoặc là giống
như con suối đang chảy một cách tự nhiên, khi có đám mây lớn đổ mưa, thì
trở thành dòng chảy lớn, cơn nước lũ. Tâu đại vương, tương tợ y như thế
khi cơ thể của đức Thế Tôn vốn đã suy yếu, tuổi thọ đã hết, thì cơn
bệnh đã khởi lên càng gia tăng thêm nữa.
Tâu
đại vương, hoặc là giống như bao tử đang no đầy một cách bình thường,
khi có vật nào khác chưa nấu chín được nuốt vào thì có thể bị căng cứng
hơn nữa. Tâu đại vương, tương tợ y như thế khi cơ thể của đức Thế Tôn
vốn đã suy yếu, tuổi thọ đã hết, thì cơn bệnh đã khởi lên càng gia tăng
thêm nữa. Tâu đại vương, không có gì sai trái ở món thí thực ấy. Và
không thể gán điều sai trái cho món ấy.”
3. “Thưa ngài
Nāgasena, bởi lý do gì mà hai phần thí thực ấy là như nhau, có quả báu
như nhau, có quả thành tựu như nhau, có quả báu lớn hơn và phước báu lớn
hơn rất nhiều so với các món thí thực khác?”
“Tâu đại vương,
do năng lực của sự thuần thục và chứng đạt các pháp mà hai phần thí thực
ấy là như nhau, có quả báu như nhau, có quả thành tựu như nhau, có quả
báu lớn hơn và phước báu lớn hơn rất nhiều so với các món thí thực
khác.”
“Thưa
ngài Nāgasena, do năng lực của sự thuần thục và chứng đạt đối với các
pháp nào mà hai phần thí thực ấy là như nhau, có quả báu như nhau, có
quả thành tựu như nhau, có quả báu lớn hơn và phước báu lớn hơn rất
nhiều so với các món thí thực khác?”
“Tâu đại vương,
do năng lực của sự thể nhập theo chiều thuận và chiều nghịch đối với
chín sự chứng đạt và an trú theo tuần tự mà hai phần thí thực ấy là như
nhau, có quả báu như nhau, có quả thành tựu như nhau, có quả báu lớn hơn
và phước báu lớn hơn rất nhiều so với các món thí thực khác.”
“Thưa
ngài Nāgasena, có phải đức Như Lai đã thể nhập theo chiều thuận và
chiều nghịch một cách nổi bật đối với chín sự chứng đạt và an trú theo
tuần tự chỉ trong hai ngày thôi sao?”
“Tâu đại vương, đúng vậy.”
“Thưa
ngài Nāgasena, thật là kỳ diệu! Thưa ngài Nāgasena, thật là phi thường!
Việc nào dầu là sự bố thí tột đỉnh không thể sánh bằng ở ruộng phước
đức Phật cũng không sánh được với hai phần thí thực này. Thưa ngài
Nāgasena, thật là kỳ diệu! Thưa ngài Nāgasena, thật là phi thường! Chín
sự chứng đạt và an trú theo tuần tự vĩ đại đến chừng nào, thì do năng
lực của sự chứng đạt và an trú theo tuần tự mà sự bố thí ở chính nơi ấy
là có được quả báu lớn hơn và phước báu lớn hơn. Thưa ngài Nāgasena, tốt
lắm! Trẫm chấp nhận điều này đúng theo như vậy.”